Vừa là thanh mai vừa là món quà trời ban - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi: …




Lặng lẽ đứng dậy, định trốn vào nhà vệ sinh.




Ngay lúc tay tôi chạm vào tay nắm cửa, phía sau vang lên giọng nói quen thuộc:




“Bảo bối, em nói xem anh có nói đúng không?”




Tôi cảm thấy hàng loạt ánh mắt đang bắn về phía lưng mình.




May là tôi không quay đầu lại.




Dù sao… ai biết “bảo bối” mà cậu ta gọi là ai chứ!




Tôi bướng bỉnh mở cửa, định bước ra ngoài.




Ngay giây tiếp theo, một người đứng ngay phía sau tôi, nắm lấy bàn tay tôi vẫn đang đặt trên tay nắm cửa.




“Em muốn đi vệ sinh à?”




“Anh đi cùng.”




Không gian phía sau chợt im bặt.




Và ngay lập tức…




Một trận la hét vang dội nổ tung trong phòng!




“Lớp trưởng giấu kỹ thật đấy!”




“Tôi đã nghi hai người này có gì đó không đúng từ lâu rồi!”




“Chi Chi, sao cậu không nói gì với mình hả? Mình là bạn cùng bàn của cậu mà!!!”




Câu cuối cùng là của Vương Mỹ Mỹ.




Tai tôi đỏ bừng.




Trong lòng mắng Giang Dã một trăm lần.




Cái đồ đáng ghét này!!!




Mặt dày quá mức rồi!




Bên tai tôi vang lên tiếng cười trầm thấp.




Giang Dã nắm chặt tay tôi, đẩy cửa phòng ra hẳn.




Rồi… đóng lại sau lưng chúng tôi.




Bên trong, là tiếng gào thét còn náo loạn hơn.




17



Tôi lề mề mãi trong nhà vệ sinh, rửa mặt mấy lần bằng nước lạnh, mãi đến khi cơn nóng trên mặt dịu xuống một chút.


Ra ngoài, Giang Dã đang tựa người vào lan can hành lang.


Ngũ quan sắc nét, ánh mắt lạnh lùng.


Ngay cả tóc mái đen nhánh rũ xuống trán cũng toát lên khí chất ngang tàng khó thuần.


Trời vẫn còn nóng.


Cậu mặc một chiếc áo thun trắng trơn. 


Cơ ngực rõ ràng ẩn hiện qua lớp vải, dường như căng cả áo ra.


Trên cổ là một sợi dây chuyền bạc tối giản.


Thấy tôi ra, cậu không nói không rằng lấy khăn giấy trong túi, từng chút từng chút lau khô bàn tay tôi vẫn còn nhỏ nước sau khi rửa mặt.


“Mọi người đâu rồi?”


Sao trong phòng lại yên tĩnh thế.


Giang Dã cụp mắt xuống, cổ họng hơi chuyển động, giọng trầm khàn đi một chút:


“Muộn rồi, anh bảo họ về trước rồi.”


“Đi thôi, mình cũng về nhé.”


“Anh trả tiền rồi.”


Tôi “ừm” một tiếng.


“Sao về sớm vậy?”


Giang Dã ngẩng đầu liếc nhìn tôi:


“Không phải sợ ai đó ngại đấy à?”


Rồi vươn người dậy, khóe môi nhếch nhẹ:


“Bạn học Thẩm Chi, anh đáng xấu hổ đến vậy sao?”


“Ít nhất… cũng phải cho anh một danh phận chứ.”


Ánh mắt anh rõ ràng ánh lên vài tia tủi thân.


Tôi hiểu.


Phiên bản “khó dỗ dành” của Giang Dã đã chính thức xuất hiện.


Tôi khẽ kéo vạt áo anh.


Người nào đó vẫn không động đậy.


Tôi ngó quanh, xác nhận xung quanh không có ai.


Rồi nhón chân khẽ hôn lên khóe môi anh một cái.


Khóe môi Giang Dã lập tức cong lên, cười không kiềm chế được:


“Vẫn chưa đủ.”


“Còn phải công khai nữa.”


Thế là tôi đành đăng một tấm ảnh chụp chung hai đứa lên vòng bạn bè.


Điện thoại lập tức rung điên cuồng.


Giang Dã mặt mày thỏa mãn:


“Đi thôi, anh đưa em về.”


18



Cố Thâm biết tin Thẩm Chi đỗ Thanh Hoa là do mẹ cậu ta kể lại.


Cậu lập tức nhớ lại năm mười bảy tuổi, Thẩm Chi thường thức khuya học bài đến tận nửa đêm, cân nặng giảm sút, gầy đến mức khiến người ta nhìn mà xót.


Cậu nhìn không nổi nữa, ép cô mười giờ phải đi ngủ, không được học tiếp.


Khi ấy, ánh mắt Thẩm Chi long lanh rực sáng:


“Ước mơ của tớ là đỗ vào Thanh Hoa hay Bắc Đại, mấy trường đại học hàng đầu ấy.”


Cậu khi đó chỉ thờ ơ đáp lại:


“Ừ, vậy thi đậu rồi, tôi mời cậu ăn mừng.”


Cậu vẫn luôn nghĩ…


Dù có nói hay không, chỉ cần cô đỗ vào ngôi trường mơ ước, người đầu tiên cô chia sẻ niềm vui nhất định sẽ là cậu.


Nhưng đến cuối cùng người nói cho cậu biết tin vui này lại là mẹ mình.


Giờ mới chợt nhận ra, từ lúc Thẩm Chi chuyển đến trường trung học số 10, cô chưa từng chủ động liên lạc lại với cậu.


Ngay cả khi cậu cố gắng nhắn hỏi:


“Có ai bắt nạt cậu không?”


Chỉ cần cô nói một câu thôi…


Chỉ một câu nghẹn ngào: “Có.”


Cậu nhất định sẽ lập tức đưa cô trở về.


Cậu đã quen rồi.

 

Quen với việc sau lưng mình luôn có một Thẩm Chi lặng lẽ theo sau.

 

Thế mà hôm đó cô thẳng tay chặn số cậu.

 

Không còn dựa dẫm vào cậu nữa.

 

Giống như… không cần đến cậu nữa rồi.

 

Nghĩ đến đây, lòng bàn tay bỗng trở nên lạnh ngắt.

 

Trong lòng bỗng chốc hoảng loạn.

 

Cuối cùng vẫn không nhịn được mà tìm đến nhà cô.

 

Kể từ hôm bị chặn số, cậu vẫn luôn cố nhịn, không tìm cô.

 

Cho rằng phải để cô biết mình đã sai, để cô biết ai mới là người nên mở lời trước.

 

Cuối cùng, người không nhịn được lại là cậu.

 

Cậu chủ động cho cô một đường lui, gọi điện bảo cô về lại trường trung học số 1.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo