Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giữa sân, ta lại thấy mấy người đã từng là đồng bạn, thấy một màn này, họ trao đổi ánh mắt với nhau, A Đại và A Tam hướng về phía ta, mấy người còn lại chạy về phía mỹ nhân, đây là lòng đoạt đích còn chưa chết, vẫn muốn giãy giụa một chút.
“Thập Thất, đừng hận chúng ta.” A Đại từ trước tới giờ đều rất trầm mặc ít lời, “Tự do ở trước mắt, chúng ta đều không muốn bị người khác quản chế.”
Cổ trùng liều mạng quay cuồng, cách không đối đầu với các huynh đệ của nó, đánh đến nhiệt liệt, khiến cho ta đâu đến nỗi không thể hành động bình thường hay suy nghĩ được gì.
Hiên Hiên tự nhiên tiến một bước lên trước, ngăn trước người ta, nhẹ nhàng nâng tay, vận nội công, khiến cho tay áo tự bay phấp phới: “Chỉ bằng các ngươi sao?”
A Đại nuốt nước miếng, liếc mắt bảo A Tam tiến lên.
Võ công của A Tam cao hơn hắn nhiều.
Chỉ là A Tam lại nhìn chằm chằm vào ống tay áo của Hiên Hiên cả nửa ngày, sau đó lại dán chặt vào mặt của Hiên Hiên, ánh mắt càng mê mang.
“Cười ngươi ta uổng tiêu tâm kế, tranh giành tình yêu của đóa hoa xinh đẹp kia, chỉ sợ vừa lòng đẹp ý lại đảo mắt rời xa, chỉ vì tham lam hị nộ ác mê..”
Ta vừa thấy A Tam có dấu hiệu phát bệnh, nhắm mắt lại, bắt đầu làm nhạc nền hợp với Hiên Hiên.
Vừa mới hát đến: “Một buổi tham hoan thiên giáo, nữ nhi tình trường mai táng”, thì nghe thấy bùm một tiếng.
“Thiên thần hiển linh…” A Tam chắp tay trước ngực, rơi lệ.
A Đại gào lên một tiếng, đi lên đá một chân vào mông A Tam, sau đó thì điên mất, lời nói cũng không hoàn chỉnh, chỉ nhào lên như điên, đánh cho A Tam một trận như bão tố!
Ta… Ta không thể hứa là sẽ không cầm đầu sử dụng vũ khí có tính sát thương đại quy mô đâu nhé…
Hiên Hiên cũng bị hắn làm cho cả kinh.
Hắn là một giáo chủ, nhưng mà không dám tự xưng là thần linh, kết quả A Tam cứ t hế quỳ xuống, sao lại cho hắn thăng quan rồi?
Hắn quay đầu lại, nhìn ta với biểu tình nghi hoặc.
Ta chỉ chỉ vào huyệt Thái Dương: “Nơi này của A Tam có chút vấn đề. Tật xấu này đã khiến cho mọi người bị ảnh hưởng không chỉ một lần hai lần, lúc này mà còn như vậy, nếu ta là A Đại ta cũng điên mất.”
Hiên Hiên bừng tỉnh, biểu tình không biết nói thế nào.
Bên kia, mấy người vây quanh đại mỹ nhân, tìm kiếm sơ hở giống như linh cẩu tìm mồi, vẫn còn chưa tìm được đã thấy A Tam và A Đại ở phía sau bị điên hết rồi.
Ba người nhấp nhấp môi khô, ánh sáng trong mắt bị dập xuống. Hai chân bọn họ bước đi giống như bị rót chì, kéo bước chân tới trước mặt ta, chậm rãi quỳ xuống: “Thuộc hạ.. tự nguyện phụng bồi Thập Thất cô nương là quân!”
Ta cười.
Nói đùa chứ, tùy tiện hát một bài hát đã có thể giải quyết một trận đấu lớn như vậy, đây nhất định là tác giả làm mẹ đẻ cho ta bàn tay vàng, thế này mà ta không thắng, vậy thì làm sao có thể tha thứ được!
Chỉ là cổ trùng làm phiền người ta ghê quá, vừa rồi ta lại cố gắng chống đỡ để hát một bài, hiện giờ đầu đau như búa bổ, còn cảm thấy thiếu oxi vô cùng, miệng vừa muốn nói một câu bình thân, kết quả lại nôn.
Cũng thật sự mất mặt.
Kết quả là A Đại, A Thất, A Cửu, Thập Tam toàn bộ hiểu lầm, nhìn bụng ta, lại nhìn Triệu Uyên đã chết dưới đất, biểu cảm vô cùng phức tạp, giống như đang hỏi đứa nhỏ này có giữ hay không?
???
Không phải…
A Đại, A Tam, A Thất, A Cửu, Thập Tam không hẹn mà cùng ngẩng đầu, trên mặt hiện ra cảm xúc sùng kính như nước sông cuồn cuộn không dứt, giống như muốn nói, bị vây quanh chặt chẽ như vậy mà vẫn có thể trộm được tháp, thật là nhân tài!
Ta… không… có!
Kết quả, ở phía bên kia Hùng Ni Ni lại đẩy mọi người ra, chậm rãi đi tới trước mặt ta: “Các ngươi tránh ra, là cổ trùng phản phệ.”
Trên mặt Hiên Hiên là vẻ không biết nói làm sao: “Cho nên, ngươi vẫn động tay chân à? Khi nào?”
Hùng NiNi mấp máy miệng, nhìn về Thập Tứ, biểu tình phức tạp: “Cũng không hẳn là thế, hắn không ngoan ngoãn, ta tự nhiên muốn thêm vài thứ bắt hắn phải ngoan.”
…
“Ta cảm thấy, hắn làm cổ vương, để cho cả một doanh trận tử sĩ phải cúi đầu xưng thần, có thể giúp ngươi.” Nàng nhếch miệng, “Tuy là người khác đã biết cổ này vận tác như thế nào, vẫn muốn nghĩ đến việc giết hắn.”
Hiên Hiên che trán lại, giống như ngay lập tức muốn ngất xỉu.
Ta vỗ vỗ tay hắn: “Không sao, chúng ta vẫn nên cảm ơn NiNi. Nếu không có nàng, có lẽ vừa rồi ta đã chết rồi. Hiện tại ta không phải còn đang tung tăng nhảy nhót sao?”
Hùng NiNi lại lắc đầu: “Sẽ không chết. Kẻ trên mặt đất kia vừa rồi đã ăn bí dược, chuẩn bị tiêu hủy quân cổ. Hắn… không muốn để ngươi phải chết. Đây cũng là nguyên nhân ngươi bị phản phệ.”
Ta ngơ ngẩn.
Triệu Uyên nằm trên mặt đất, hai mắt trợn lên, chết không nhắm mắt.
Vuốt mắt cho hắn?
Ta chỉ sợ hắn xác chết vùng dậy mất.