Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
16-
Cụ ông rất quý tôi.
Vì trong cả nhà, chỉ có tôi và cụ là mỗi sáng dậy lúc năm giờ chạy bộ, tập Thái Cực.
Tôi thậm chí còn biết đánh cờ tướng.
Ánh mắt cụ nhìn tôi như tìm thấy tri kỷ.
Cha mẹ Hướng cũng thích tôi.
Vì từ lúc tôi xuất hiện, Hướng Quân Như không còn cơ hội bám theo Lận Quan Kỳ nữa.
Cô ta đi đâu, tôi bám theo đó.
Thậm chí là đi vệ sinh, tôi cũng canh chừng sát rạt, phòng cô ta tranh thủ báo tin cho gã kia.
Chỉ cần cô ta vừa nhen nhóm ý định làm con cún trung thành, tôi lập tức báo cáo toàn gia đình.
Sau đó, cả bốn người thay phiên nhau giáo huấn.
Trường hợp nghiêm trọng, cắt bớt tiền sinh hoạt.
Cô ta phát điên, mà tôi cũng chẳng còn cách nào khác.
Muốn ngăn não yêu đương phá hoại việc lớn, chỉ còn cách hi sinh cô ta thôi.
Sau khi hòa nhập hoàn hảo với nhà họ Hướng, tôi chủ động thẳng thắn với họ về mục đích của mình.
Tìm kiếm hợp tác.
Vì chúng tôi có chung một kẻ thù, chung một mục tiêu.
Khi biết những gì tôi từng trải qua, cụ ông Hướng giận tím mặt, không cần suy nghĩ liền gật đầu đồng ý.
Họ đã muốn làm việc này từ lâu rồi.
Về phần khác, trợ lý Kỳ lo phần đánh lạc hướng Lận Quan Kỳ, che mờ tầm mắt hắn.
Còn tôi tận dụng ưu thế hiểu cốt truyện, tranh thủ trước hắn đưa các dự án tiềm năng vào danh sách đầu tư của nhà họ Hướng.
Vô hình chung, dòng tiền vốn thuộc tập đoàn họ Lận, chảy ngược vào túi nhà họ Hướng.
Chưa dừng lại ở đó, tôi còn cố ý để lại cho hắn vài “dự án hoàng hôn”.
Bề ngoài trông có tiềm năng, nhưng thực chất chỉ là phô trương rỗng tuếch.
Vốn cần nhiều, thời gian thu hồi dài, mà kết cục thì… Lỗ sạch.
-17-
Trong suốt một tháng tôi biến mất, tên tổng tài kia đi khắp nơi tìm tôi.
Hắn không tìm được.
Nhưng lại có một người bất ngờ tìm đến tôi.
Vị hôn phu của nữ chính trong nguyên tác — Lục Trường Châu.
Anh mặc áo khoác đen, đứng lặng trong gió.
Ánh mắt dịu dàng sâu thẳm, như thể ngoài tôi ra, trong lòng chẳng thể chứa thêm ai khác.
Anh từng bước, từng bước vững vàng tiến lại gần, ôm tôi vào lòng.
“Thư Thư, dạo này em sống có tốt không?”
Khoảnh khắc ấy, cảm xúc dâng trào, cảm giác quen thuộc dội về như thủy triều.
Sống mũi cay cay, cảnh vật trước mắt dần trở nên mờ ảo.
Tôi biết, anh không phải người ấy.
Rõ ràng khuôn mặt không giống, nhưng cái cảm giác đó… Giống đến mức đau lòng.
Đầu ngón tay mang theo hơi ấm nhẹ nhàng lau đi giọt nước nơi khóe mắt tôi.
Giọng anh trầm thấp, vỗ về:
“Anh quay về rồi. Đừng sợ nữa, Thư Thư.”
Trong truyện, Lục Trường Châu cũng như Lý Thư Đồng — xuất thân nghèo khó, nhưng anh sở hữu tài năng xuất chúng trong lĩnh vực lập trình máy tính.
Hai người quen nhau, yêu nhau thời đại học.
Anh thật lòng yêu cô ấy, đã làm tất cả những gì một người bạn trai có thể làm được.
Vì yêu và vì bao dung, khi cô ấy nhất quyết chia tay, anh lựa chọn buông tay.
Sau này, khi biết cô ấy sống không tốt, dù bản thân chưa đủ sức chống đỡ, anh vẫn kiên quyết đối đầu với tổng tài, cuối cùng chết trên đường lái xe đi tìm cô ấy.
Anh là người dịu dàng đến tận cốt tủy.
Vì tôn trọng anh, tôi đã thẳng thắn kể cho anh nghe chuyện tôi từng bị cưỡng bức.
Anh im lặng giây lát, sau đó nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán tôi, giọng nghẹn ngào:
“Là anh đến quá muộn… Thư Thư chắc đã chịu nhiều khổ sở rồi.”
Tôi thấy sống mũi mình lại nóng lên.
Trong thoáng chốc, tôi có cảm giác người anh đang gọi không phải “Thư Thư”, mà là “Thư Thư” của Biên Thư Hàn.
Lý Thư Đồng từng chịu quá nhiều khổ, mà Biên Thư Hàn cũng đã chịu đủ đắng cay.
Có lẽ vì chút ích kỷ trong lòng, tôi muốn trao cho anh một cái kết tốt đẹp.
Tôi đích thân tiến cử anh với cụ ông Hướng, nhà họ Hướng luôn biết trân trọng và trọng dụng người tài.
Không còn bị tổng tài chèn ép, dự án lần này của anh nhanh chóng được triển khai thuận lợi.
Chẳng bao lâu sau, anh nắm bắt được làn sóng công nghệ, trở thành ngôi sao mới trong giới công nghệ.