Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3-
Tối hôm đó tôi tỉnh lại ngay.
Còn tổng tài thì hôn mê liền hai ngày hai đêm.
Không hiểu cái đầu óc mấy người đó nghĩ kiểu gì, lại yên tâm để tôi và tổng tài nằm chung một phòng VIP.
Người ta nói, thừa lúc hắn bệnh thì lấy mạng hắn luôn.
Thế là tôi rút ống thở của hắn ba lần.
Hắn không chết, tôi thì bị sốc điện đến mức phải cấp cứu ba lượt.
Cũng lì đòn thật.
Đến lần thứ tư tôi được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Trong phòng bệnh.
Quản gia mặc lễ phục đuôi én, mặt mày rạng rỡ xúc động.
Ông ta nhìn tổng tài đang nằm trên giường, giọng chan chứa sự cảm khái:
“Lâu lắm rồi thiếu gia mới ngủ ngon như vậy.”
Tôi bật dậy như cá chép quẩy:
“Ông nói cái gì?”
Quản gia rút khăn tay, lau khóe mắt ngấn lệ:
“Thiếu gia bị mất ngủ trầm trọng, cô Lý đúng là kỳ tài, có thể khiến thiếu gia an tâm ngủ suốt như vậy.”
Tôi: “…”
Mười ông tổng tài thì chín ông mất ngủ à?
Người bình thường nào mất ngủ mà ngủ liền hai ngày hai đêm?
“Tôi hỏi thật, ông chắc là hắn không hôn mê à?”
“Làm gì có chuyện đó. Thiếu gia là người có thể trạng tốt nhất tôi từng gặp.”
Tôi chỉ vào ống thở, giãy dụa bên bờ sống chết:
“Thế cái này chẳng lẽ cắm chơi à?”
Viện trưởng già đứng bên bỗng vỗ đầu cái đét:
“Ối trời, cái này quên chưa rút à? Tổng giám đốc Lận chỉ gãy xương thôi, cần gì tới ống thở?”
Nói rồi ông ta bước lên rút phăng ra như không.
Tôi muốn phun lửa từ mắt ra.
Phải rồi, hắn không cần thật.
Người cần gắn ống thở bây giờ là tôi đây này.
Đúng là cha nó thật, tức đến mức muốn nhồi máu cơ tim.
Bảo sao tôi rút ống hoài mà hắn chẳng sao.
Hóa ra chỉ rút cho vui.
Nếu hắn mà tỉnh rồi, có khi còn phải cảm ơn tôi ấy chứ.
-4-
Đêm khuya vắng lặng.
Càng nghĩ càng tức, lăn qua lăn lại không ngủ được.
Tôi quen tay quen chân lần đến bên giường.
Trên mặt tên đàn ông kia vẫn còn những vết bầm tím chưa tan, trong mơ mà vẫn nhíu mày như bị ai nợ tiền.
Để tiện ra tay, tôi cúi sát xuống.
Vừa định một tay bịt mắt, một tay bịt mũi hắn—
Bỗng một ánh nhìn đâm thẳng tới.
Hắn mở mắt, giọng lạnh như dao:
“Thứ đàn bà này, cô dám… lén hôn tôi?”
Quả nhiên, não tổng tài không giống người thường.
Tuyệt đỉnh, đúng là tuyệt đỉnh.
Giữa việc dùng não hay tự tin mù quáng, hắn chọn không do dự cái sau.
Tay vừa định rụt lại theo bản năng, tôi vung ngược một cái tát giòn tan.
“Tao hôn cha mày đó! Ngủ cái gì mà ngủ? Đã ở tuổi này rồi còn ngủ như heo?”
Khiến tôi bị giật điện oan uổng.
Hắn bị tát lệch cả đầu, theo bản năng đưa hai tay lên ôm mặt, giọng run run:
“Thứ đàn bà này, cô lại dám đánh tôi?”
“Đánh mày còn cần chọn ngày hả?”
Lạ thật—
Sao lần này không bị điện?
Hệ thống yếu ớt lên tiếng:
[Do hành động của ký chủ quá nhanh, hệ thống không kịp nhận diện.]
“…”
Sư phụ từng dạy: Thiên hạ võ công, duy nhanh là bất phá, là thế này chăng?
Không đánh chết được hắn, nhưng chỉ cần nhìn là tôi đã thấy khó chịu.
Gọi hắn là cây bút 2B, cây bút chì còn thấy nhục.
Tối đó, tôi liền nhờ cô y tá dễ thương sắp xếp cho mình sang phòng đơn.