Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5-
Tổng tài gãy xương toàn thân.
Tôi thì bị sốc điện đến mức loạn nhịp tim.
Kết quả, cả hai phải nằm bẹp trong viện.
Sáng hôm đó, tôi đang ngồi vắt chân, cười toe toét gặm táo.
Cửa phòng bất ngờ bật mở.
Một cô gái đi giày cao gót hồng bước vào, sắc sảo, dáng đẹp, trên tay xách theo một chiếc bình giữ nhiệt đắt tiền, cả người toát ra mùi tiền.
Cô ta nổi giận đùng đùng, khí thế bừng bừng.
Tôi thả chân xuống, không buồn quay đầu.
“Không biết gõ cửa trước khi vào hả? Cút ra.”
Cô gái khựng lại, theo phản xạ lùi ra ngoài.
“À… Tại tôi vội quá nên quên mất.”
Nói xong đóng cửa, còn lễ phép gõ ba cái.
Tôi tiện tay ném lõi táo vào thùng rác cách ba mét.
Nhẹ như không.
“Vào đi.”
Cô ta lại ngẩng cao cằm, cố lấy khí thế cho mình.
“Thương tích của anh Lận là sao? Có phải do cô không?”
Ồ, xác nhận được thân phận rồi.
Nữ phụ ác độc trong truyện — Hướng Quân Như.
Tiểu thư nhà giàu chảnh chọe, gia thế chỉ thua mỗi nhà họ Lận.
Si mê tổng tài đến mù quáng, dù là vị hôn thê chính thức của hắn, lại là người hắn ghét nhất.
Về sau còn dắt theo đám chị em đi gây sự với nữ chính, gài bẫy các kiểu.
Kết quả là không những thất bại, còn thành chất xúc tác cho tình cảm nam nữ chính thêm bền chặt.
Tổng tài vì bênh nữ chính mà đạp đổ cả nhà họ Hướng, tan cửa nát nhà.
Tóm lại — yêu mù quáng + pháo hôi xịn.
“Tò mò lắm à?”
Cô ta gật đầu.
“Vậy thế này, cô đi mua cho tôi gói mì cay đi, tôi sẽ nói cho.”
Dạo này vì tổng tài bị đau dạ dày nên cơm nước toàn nhạt như nước ốc, chó ăn còn chê.
Tôi thì miệng nhạt đến mức sắp hóa chim luôn rồi.
Muốn đặt đồ ngoài cũng chẳng có tiền.
Thảm.
Cô ta bặm môi, chần chừ hỏi:
“Thật không đấy? Cô không lừa tôi chứ?”
“Còn lắm lời nữa thì tôi coi như chưa nói.”
Cô ta chẳng buồn nghĩ, quay người chạy vèo vèo, giày cao gót kêu lóc cóc cả hành lang.
Chưa tới 5 phút đã xách cả túi mì cay to tổ bố quay lại, thở hổn hển.
Tôi ăn ngon lành như được sống lại.
Não yêu cũng có lúc hữu ích.
“Giờ thì nói được chưa?”
Cô ta đặt tay trước ngực, vênh váo.
Tôi lại xé thêm một gói mới.
“Sao cô không hỏi thẳng hắn luôn?”
Trên mặt cô ta thoáng hiện nét tủi thân.
“Hỏi rồi. Anh ấy bảo là bị ngã. Tôi không tin. Anh ấy còn bảo tôi ôm canh gà cút luôn cho rảnh mắt.”
Tôi suýt nữa cười thành tiếng.
Cô ta đúng là đâm thẳng vào tim tự trọng của hắn.
Với cái sĩ diện to như quả núi của tổng tài, thà nói mình tự ngã còn hơn khai thật.
Nhìn cái mặt tội nghiệp của cô ta, tôi cong môi, hờ hững:
“Thật ra là tôi đánh đấy.”
Không ngờ cô ta liếc mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, giọng khinh khỉnh:
“Cô á? Gió thổi cái là bay, mạnh miệng không sợ cắn trúng lưỡi à?”
Tôi có một tật — cực kỳ ghét bị coi thường.
Nheo mắt lại, tôi đặt tay phải lên mép bàn, lấy đà.
Rắc một tiếng, góc bàn gỗ lim nguyên khối gãy rụp xuống.
“…”
Cô ta sững sờ, ngây như tượng.
Tôi ghé sát vào tai cô ta, khẽ khàng mà rợn người:
“Không những tôi có thể đánh hắn, mà nếu tôi không vui, tôi cũng có thể đánh cô đấy. Tin không?”
Mặt cô ta tái mét, mồ hôi túa ra trên sống mũi.
Tôi còn đang thưởng thức biểu cảm của cô ta—
Thì cái cảm giác quen thuộc mà đáng ghét kia lại đánh thẳng vào não.
Toàn thân run lên không kiểm soát nổi.
Hệ thống: [Ký chủ đã lệch khỏi thiết lập nhân vật, hiện tại trông cô còn giống nữ phụ ác độc hơn cả người ta.]
Tôi: “Liên quan đéo gì đến mày? Biến, biến đi cho khuất mắt!”
Tôi định giả trầm ổn, kết quả lại thành giả điên.
Con mẹ nó, hệ thống ngu xuẩn này đúng là cố tình chơi tôi.
Có ngày bà đây xử đẹp mày.
Hướng Quân Như há hốc mồm nhìn tôi, xách túi quay đầu chạy thẳng, còn không quên gào lên một câu cứng miệng:
“Cô, cô bị thần kinh! Loại đàn bà như cô, anh Lận sẽ không bao giờ yêu đâu!”
Vội quá đến nỗi…
Cả bình canh gà cũng quên mang theo.
-6-
Cô gái đó cũng coi như khách khí.
Đã đến tận đây, còn để lại luôn cả bình canh gà cho tôi.
Tôi xách bát canh thơm lừng, vừa húp vừa lén chuồn sang phòng bên cạnh của tổng tài.
Hắn nằm yên trên giường, bất động.
Thấy tôi bước vào, đầu khẽ nghiêng qua bên này.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, đầy tơ máu, quầng mắt tím bầm, râu ria xồm xoàm.
Biểu cảm trên mặt hắn trống rỗng, chỉ có nhãn cầu thi thoảng đảo nhẹ là còn cho người ta biết hắn chưa tắt thở.
Mẹ ơi.
Tôi suýt rớt cả bát canh —
Tưởng nhìn thấy bà cố nội mình.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm:
“Em… Cho tôi hớp với.”
Tôi lập tức sa sầm mặt, tay thuận tiện buông bát ra, chừa tay kia ra hành động.
Trong chớp mắt, trên mặt tổng tài đã hằn nguyên năm dấu tay rành rành,
Khóe miệng rỉ máu.
Hắn nhắm mắt, nghiến răng ken két:
“Canh đó… Vốn là nấu cho tôi, tôi xin một hớp thì có gì sai?”
Tôi khựng lại.
À, thì ra hắn nói canh gà…
Tôi lại nghe thành cho tôi hớp em.
Không trách tôi — ai biểu hắn có tiền sử đen tối.
Tôi không nhanh không chậm húp thêm ngụm canh, lạnh nhạt đáp:
“Đồ anh không cần, sao còn nghĩ là của anh? Bỏ lỡ rồi thì là bỏ lỡ!”