Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong truyện, nữ phụ từng nấu không biết bao nhiêu lần cơm canh mang đến cho hắn.
Kết cục lần nào cũng là — đổ thẳng sọt rác.
Hắn rõ ràng có thể nói một câu:
“Tôi không ăn, lần sau đừng mang nữa.”
Nhưng hắn lại chọn cách im lặng,
Để người ta dâng trái tim lên, rồi đạp nát dưới chân.
Chỉ để thỏa mãn cái tâm lý vặn vẹo bệnh hoạn của mình.
À đúng rồi.
Hắn có khẩu vị SM nặng.
Thích nhất là nhìn người ta khóc lóc, bỏ cả lòng tự trọng ra cầu xin hắn, coi hắn như cứu tinh duy nhất trong bóng tối.
Rồi hắn sẽ tự tay nghiền nát cái hy vọng đó, thưởng thức đến cùng ánh mắt tuyệt vọng của họ.
Dù là nữ chính mà hắn yêu nhất, cũng chẳng phải là ngoại lệ.
Hắn có thể đứng trên bờ uống rượu vang…
Trong khi nhìn nữ chính chới với trong hồ cá sấu.
Miệng thì gọi “em yêu”, chân thì đạp cô ấy vào tay cả chục thằng đàn ông.
Hắn còn tự tay cầm máy quay, ghi lại từng khoảnh khắc.
Hắn có thể vừa ôm vừa hôn cô ấy, rồi lật mặt trói chặt cô ấy vào ghế, bắt cô ấy nhìn cảnh hắn ngủ với người khác.
Hắn thậm chí còn từng dịu dàng hôn cô ấy, để rồi bắt cô ấy chứng kiến người đàn ông cô ấy yêu bị giết thảm ngay trước mặt.
Nực cười.
Tất cả những hành vi lấy danh “tình yêu” đó…
Lại được rửa sạch.
Hắn là kẻ sai, nhưng lại quay ngược tấn công nạn nhân.
Hắn nói:
“Nếu em ngoan một chút, tất cả những điều này đã không xảy ra.”
Bởi vì chỉ khi biến nạn nhân thành kẻ không sạch, kẻ thủ ác mới trốn thoát tội lỗi hoàn toàn.
Thế là nữ chính bị gắn mác “không ngoan”, phải gánh chịu toàn bộ bất hạnh do hắn gây ra.
Cái gọi là “kết thúc viên mãn” ấy,
Thật đúng là một trò hề.
Đột nhiên bát canh trong tay cũng trở nên nhạt nhẽo đến lạ.
Có những người —
Sinh ra đã không xứng được tha thứ.
-7-
Nửa đêm 12 giờ.
Phòng bên ồn như muốn đập vỡ tường, tới mức tôi ù cả tai.
Tôi không nói hai lời, đạp văng cửa phòng tổng tài.
Hắn đang giữ nguyên tư thế đập tường.
Thấy tôi vào, ánh mắt khẽ lóe.
Tôi vừa định giơ tay tát thì ánh mắt vô tình lướt qua khóe môi hắn —
Hắn đang cười.
Méo đúng rồi.
Sao lại có vẻ háo hức thế kia?
Trong truyện chỉ lướt qua chuyện tuổi thơ bất hạnh của tổng tài, nói cha hắn là kẻ biến thái cùng đẳng cấp, lại còn có thói bạo hành gia đình.
Từ nhỏ, hắn đã sống trong đòn roi và vết thương.
Lúc này nghĩ lại —
Mỗi lần tôi đánh hắn, dù có giấu kỹ cách mấy, hắn cũng phấn khích đến mức kỳ quặc.
Tôi bỗng nảy ra một suy đoán táo bạo.
Cắn răng chịu cơn đau điện giật, tôi vung tay tát hắn một cái rõ mạnh.
Hắn rên khẽ một tiếng, trong mắt cuồn cuộn ánh nhìn mơ màng.
Ồ hố…
Nghe có vẻ vô lý, nhưng tôi phát hiện một sự thật kinh khủng:
Tổng tài này bị SM nặng.
Bị đánh còn thấy sảng.
Thậm chí, bạo lực còn giúp hắn ngủ ngon.
Bệnh gì tổng tài có, bệnh không nên có hắn cũng không thiếu.
Bảo sao bị đánh không trả đòn, cũng chẳng nổi giận.
Vì hắn đang tận hưởng.
Tên khốn biến thái đầy mưu mô.
Tôi chồng hai tay lên nhau, nhếch môi:
“Không ngủ được đúng không? Muốn tôi đánh anh đúng không? Khó chịu lắm nhỉ? Bị đánh mới thấy sung sướng cơ mà.”
Bị tôi nói trúng tim đen,
Mặt hắn lập tức biến sắc.
Tôi chậm rãi bồi thêm một câu:
“Nhưng, mắc gì tôi phải thỏa mãn anh?”
Nhìn sắc mặt hắn cứng ngắc dần, tôi bình tĩnh nói tiếp:
“Cái này là lao động tay chân đấy, chẳng lẽ lại làm không công?”
Tổng tài vẫn là tổng tài, lập tức hiểu hàm ý.
“Cô muốn bao nhiêu?”
Tôi giơ năm ngón tay:
“Mỗi lần năm…”
“Hai nghìn à? Được.”
Tôi nuốt luôn nửa câu sau vào bụng.
Tôi định nói năm trăm thôi cơ.
“Phải ký hợp đồng lao động, thuế anh chịu.”
Ký hợp đồng thì vừa có tiền, lại tránh bị hệ thống điện giật.
Dù sao tôi chỉ là người làm thuê.
“Được.”
Tổng tài lập tức gọi cho thư ký, ra lệnh trong vòng nửa tiếng phải gửi hợp đồng đến theo yêu cầu.
Quả nhiên là thư ký vàng.
Chưa đến 20 phút, đã xuất hiện đầy đủ hồ sơ tài liệu trước cửa phòng bệnh.
Người đàn ông cao lớn, đeo kính gọng vàng, khí chất lạnh lùng.
Kỳ Văn Lễ, bàn tay phải đắc lực của tổng tài.
Năng lực xuất sắc, quá khứ bi thảm.
Nhìn ngoài thì cấm dục lạnh nhạt, nhưng thật ra là kiểu bụng dạ thâm sâu, thù rất dai.
Hắn ta thầm yêu nữ phụ — Hướng Quân Như.
Tiếc thay, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Cô ta chỉ mê muội tổng tài Lận Quân Kỳ.
Trong truyện miêu tả, khoảng cách gần nhất giữa hắn và người trong mộng…
Có khi là lúc đi nhận xác giùm cô.
Thật sự quá thảm.
Kỳ thư ký nhẹ giọng:
“Nhị vị còn cần bổ sung gì không?”
Tôi: “Tiền lương trả theo lượt.”
Tổng tài: “Mua thêm bảo hiểm cho tôi.”
Ký xong hợp đồng.
Tôi nắm tay, hừng hực khí thế.
Tổng tài mặt đổi sắc:
“Kỳ thư ký, thêm điều khoản — Nếu cô ta đánh chết tôi, trừ toàn bộ lương.”
“…”
“…”