Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
8-
Sau khi mất đi sự kiểm soát từ hệ thống,
Ưu điểm là: Đánh rất đã tay.
Khuyết điểm là: Khó kiểm soát mức độ.
Nửa tháng trôi qua, việc tổng tài bị tôi đánh đến mức bất tỉnh đã thành chuyện thường ngày.
Thậm chí còn vô ICU vài lần.
Viện trưởng già đích thân tìm tôi nói chuyện.
Ánh mắt ông ta phức tạp, giọng điệu đầy ý tứ:
“Tiểu cô nương, tụi cháu trẻ yêu đương thì cứ yêu, chơi đùa cũng được, nhưng phải biết giữ chừng mực. Đừng đánh ông chủ của bác tiêu đời, bác từng tuổi này rồi, gần nghỉ hưu mà còn phải kiếm việc mới thì khổ lắm đó.”
“…”
Nói ra chắc bạn không tin — ông ấy cũng là sếp tôi.
Hôm đó buổi trưa, tổng tài định tranh thủ chợp mắt.
Tôi bèn đem ra chiêu mới sáng chế: Hàng Long Thập Bát Chưởng kết hợp với Liên Hoàn Tam Liên Cước.
Đánh đến mức hắn mất hết khí chất, chỉ biết gào rú.
Bỗng sau lưng vang lên tiếng hít khí lạnh.
Tôi quay đầu nhìn.
Hướng Quân Như đang đứng ở cửa, tay xách bình giữ nhiệt, ánh mắt đầy kinh hoàng.
Chết cha, quên đóng cửa.
Ánh mắt chạm nhau, cô ta theo bản năng lùi lại hai bước.
“Cô, cô đánh hắn rồi, thì đừng đánh tôi nữa nha.”
Tôi cố tình dọa:
“Không sao, tiện tay thôi mà.”
Mắt cô ta khẽ dao động, nuốt nước bọt cái ực, rồi cố cứng giọng:
“Tôi biết là cô uống hết mấy món canh đó, nếu cô đánh tôi, sau này tôi không mang canh tới nữa đâu.”
Vậy thì không được.
Tìm được một kẻ si tình lại có tiền như cô ta đâu dễ, mà canh cô ta nấu thì khỏi nói — bổ cực kỳ.
Để tổng tài uống thì uổng phí, phải để tôi hưởng mới đúng.
Tôi đành nhượng bộ:
“Mai đổi món khác đi, ngày nào cũng gà hầm uống ngán lắm.”
Cô ta nghĩ nghĩ, dò hỏi:
“Canh sườn hầm nhân sâm kỷ tử được không? Cha tôi có vài củ sâm rừng trăm năm trong két sắt.”
Tôi nuốt nước bọt, thản nhiên đáp:
“Được.”
Sau khi cô ta đi, tổng tài hơi ngẩng cằm lên, môi mỏng nhếch nhẹ:
“Người phụ nữ này, em thích nhân sâm sao? Loại đó rẻ tiền thôi, tôi có cả đống. Em xin tôi, tôi cho hết.”
Chưa nói dứt câu, đã gào thảm một tiếng.
Mẹ kiếp, tôi ghét nhất cái kiểu làm màu.
Tôi siết chặt nắm đấm, giả vờ cười: “Thế thì xin tôi đánh nhẹ trước đã.”
Ngày hôm đó, cả bệnh viện đều đồn rằng viện trưởng sắp nghỉ hưu sớm rồi.
-9-
Nắm được điểm yếu lớn nhất của một người, là có thể kiểm soát họ.
Mà cách kiểm soát hiệu quả nhất, là nhắm vào tinh thần.
Giờ đây, điểm yếu của tổng tài lồ lộ ngay trước mắt tôi.
Không những phải bỏ tiền thuê tôi đánh, mà còn phải nhìn sắc mặt tôi để sống.
Tôi vui thì đánh.
Tôi không vui, lơ luôn không thèm đụng.
Chỉ sau một tuần, hắn mất ngủ đến mức phát điên.
“Rõ ràng tôi trả thù lao rất cao mà!”
Tôi liếc mắt nhìn sang, cười khẩy:
“Sao, không cho đình công à?”
“Anh tưởng đánh anh là chuyện dễ lắm sao? Vừa phải khiến anh thấy ‘đã’, lại không được đánh chết, mỗi ngày còn phải nghĩ chiêu mới — trên đời này, ngoài tôi ra, ai chịu nổi anh? Mệt muốn chết luôn đó!”
Tôi ngả người ra sofa, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy sự châm biếm.
“Đừng quên, anh là một thằng hiếp dâm. Lương tâm tôi mỗi giây mỗi phút đều đang giằng xé. Tất nhiên, nếu anh biết điều một chút, thì tôi cũng không đến nỗi tức như vậy.”
Đôi khi, ánh mắt có thể là vũ khí thao túng.
Câu từ, có thể là xiềng xích trói buộc con người.
Hắn sững lại.
Rồi nhắm mắt, giọng điệu mang theo một chút vẻ như cầu xin:
“Xin lỗi.”
“Tại sao phải xin lỗi?”
Hắn nói:
“Vì tôi đã xen vào chuyện em hút thuốc.”
Tôi rất thích mùi nicotine, nó khiến tôi say mê.
Thế nên tôi chưa bao giờ giấu chuyện mình hút thuốc.
Việc đầu tiên sau khi lãnh lương là đi mua thuốc.
Lúc tôi bị tổng tài bắt gặp đang mua thuốc, mặt hắn đen như đáy nồi.
Câu đầu tiên hắn nói là:
“Phụ nữ sao có thể hút thuốc?”
Câu thứ hai là:
“Ngưng ngay đi, tôi không thích phụ nữ hút thuốc.”
Tại sao hắn được hút, còn tôi thì không?
Rõ ràng có thể nói là thuốc có hại cho sức khỏe, vậy mà hắn lại chọn định nghĩa rằng phụ nữ thì không được hút.
Trên vỏ bao thuốc đâu có ghi “dành riêng cho nam giới”.
Nhưng câu “phụ nữ cấm dùng” lại trở thành luật bất thành văn.
Định kiến của con người, cứng như núi đá.
Còn lời xin lỗi của hắn bây giờ có xuất phát từ tâm hay không, tôi không quan tâm.
Tôi không có mục đích giáo dục hắn, đó không phải trách nhiệm của tôi — mà hắn cũng không xứng.
Điều tôi muốn thấy, là hắn phải cúi đầu trước chính định kiến của mình.
Tôi rút ra một bao thuốc, ngón tay thon dài kẹp lấy một điếu nhỏ xinh dành cho nữ.
Hắn biết điều, nhặt lấy chiếc bật lửa bên cạnh, cúi người châm lửa cho tôi.
Tôi nhẹ nhàng cắn lấy đầu điếu, khói trắng lượn lờ giữa môi và làn khói.
“Tôi không chỉ hút thuốc, tôi còn hút luôn mấy thằng đàn ông lắm chuyện.”
Ngón tay tôi khẽ dùng lực, đầu điếu thuốc đỏ rực dí lên mu bàn tay hắn, cháy xèo một tiếng, da thịt bốc khói.
Trong làn khói mờ ảo, mắt hắn cụp xuống, giống hệt một con chó hoang vừa bị thuần hóa.