Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10-
Có lẽ tin đồn trong bệnh viện đã đi quá xa, cuối cùng, mẹ của tổng tài cũng tìm đến tôi.
Bà ấy hẹn gặp tôi trong một phòng riêng của nhà hàng.
Giống hệt như trong nguyên tác tiểu thuyết.
Mở đầu liền là:
“Cho cô hai ngàn vạn, rời xa Lận Quan Kỳ.”
Trong truyện, nguyên nữ chính lúc này tức giận vô cùng, cảm thấy phẩm giá của mình bị xúc phạm.
Không những cô ấy không nhận tấm séc, mà còn hất luôn ly trà lạnh vào mặt mẹ tổng tài, rồi bỏ đi dứt khoát.
Tôi im lặng quan sát người phụ nữ trước mặt.
Làn da bà ấy trắng bệch, dung mạo đoan trang thanh tú, những nếp nhăn nơi khóe mắt lại khiến sự quý phái ấy thêm phần trầm lắng của năm tháng.
Nhưng sâu trong ánh mắt bà ấy là sự trống rỗng và tê liệt, như một con búp bê xinh đẹp bị khoét rỗng linh hồn.
Không bình thường.
Một người nếu sở hữu phong thái không tương xứng với tuổi, ắt hẳn đã trải qua đủ mọi bất hạnh của lứa tuổi ấy.
“Dì Dung, cháu sẽ rời xa hắn, nhưng không phải bây giờ.”
Bà ấy ngẩng đầu sững sờ, trên gương mặt vốn chai sạn thoáng lên chút ngạc nhiên.
Bà ấy kinh ngạc vì tôi biết tên bà ấy, kinh ngạc vì tôi không gọi là ‘phu nhân Lận’.
Đã rất nhiều năm, bà ấy không còn được làm chính mình.
Dung Dã Thu.
Một nhân vật bi thảm trong sách.
Tác giả cuốn truyện này dường như đặc biệt ưa thích mô-típ cường đoạt.
Số phận của nữ chính gốc chẳng khác gì một phiên bản song sinh của bà ấy.
Một thiên kim tiểu thư vốn sinh ra trong gia đình giàu sang, bị một công tử đào hoa để mắt đến.
Từ chối bất thành, bà ấy lần lượt trải qua gia cảnh lụn bại, bị cưỡng ép, người yêu tự sát.
Tên công tử bề ngoài ra vẻ đạo mạo, thực chất lại là kẻ điên bệnh hoạn với xu hướng bạo lực nghiêm trọng.
Bà ấy bị giam cầm, nhiều lần tìm cách bỏ trốn nhưng thất bại.
Bị người hầu giám sát từng giờ, đến cửa phòng cũng không được bước ra, cuối cùng bị ép mang thai, sinh con.
Nhưng đứa con sinh ra… Cũng là một con quỷ.
Chìm trong vũng bùn, không thể thoát ra.
Đó mới là nỗi bất hạnh thật sự: Khi sự tuyệt vọng trở thành một thói quen — còn tồi tệ hơn cả tuyệt vọng.
Tôi từng nghĩ, có lẽ bà ấy coi thường tôi.
Thế nhưng, sau một thoáng do dự, bà ấy vẫn kiên định nói:
“Con à, con xứng đáng với người tốt hơn. Lận Quan Kỳ không phải người thích hợp.”
Tôi vừa ngạc nhiên vừa mỉm cười gật đầu.
“Dì à, cháu biết. Bởi vì chúng ta có cùng một khởi đầu, cùng một số mệnh. Lận Quan Kỳ đã cưỡng hiếp cháu, ngay trước khi cháu đính hôn. Vị hôn phu của cháu đến giờ vẫn chưa rõ tung tích.”
Sợi dây căng trong bà ấy như đứt phựt, nước mắt tuôn không kìm được.
Giọng bà ấy khản đặc, nghẹn lại:
“Con ơi, đời dì đã hỏng rồi, con không thể bước vào vết xe đổ của dì. Nó và cha nó — đều là quỷ dữ. Năm ấy, dì mất mười ba tháng lên kế hoạch bỏ trốn. Cuối cùng cũng có một cơ hội. Nó ôm chân dì, nói muốn đi cùng. Dì mềm lòng, dắt nó lén ghi nhớ đường đi, diễn tập hàng đêm. Tối hôm đó, dì đợi nó rất lâu ở điểm hẹn. Người xuất hiện lại là nó, nắm tay cha nó, đứng ngay đầu con đường thoát thân của dì. Nó chưa từng định đi cùng dì. Nó chỉ muốn bán đứng dì, lấy lòng cha nó. Ánh mắt bọn họ lúc đó lạnh lùng đến mức đáng sợ, như đang cười nhạo sự ngây thơ của dì.”
Giọng bà ấy trầm xuống, thì thầm, đầy căm hận:
“Năm ấy, nó mới năm tuổi. Một giống loài tội ác bẩm sinh.”
Bà ấy siết tay tôi như người điên loạn:
“Con phải đi ngay, cầm tiền, rời khỏi nó!”
Tôi lắc đầu.
Nhẹ nhàng ôm lấy thân hình đang run rẩy của bà ấy, giọng dịu xuống:
“Đừng lo, dì ạ.”
Tôi sẽ không để huyết nhục do mình sinh ra, trở thành mũi dao đâm ngược lại chính mình.
Công lý có thể đến muộn, nhưng nó sẽ không vắng mặt.
Tạm biệt dì Dung rồi, trong đầu tôi vẫn còn một câu hỏi.
Tại sao ai cũng tin rằng người bị hại có thể quên hết mọi thứ để yêu kẻ hại mình?
Cho dù kẻ đó giờ đã chết — thù hận liệu có thể nhạt đi theo thời gian?
Không.
Có thể ngày một bớt, nhưng ngàn đời không dứt.
Một trận mưa lớn, có thể biến thành hơi ẩm theo suốt cả đời người.
-11-
“Muốn thưởng gì nào?”
“Tối nay đi ăn với tôi một bữa, bạn tôi hẹn tụ họp.”
Tôi từng nói rồi, chỉ cần hắn đủ ngoan ngoãn, tôi sẽ cho đưa ra một yêu cầu không quá đáng.
Cách thuần hóa một con chó là gì?
Đánh một bạt tai, rồi cho một quả táo ngọt.
Nghe xong câu trả lời đó, tôi nhìn hắn với vẻ giả vờ ngạc nhiên.
“Bạn của anh, mà lại dẫn tôi đi gặp à? Không hợp lắm nhỉ?”
Rồi từ từ nhếch môi cười.
“Thân phận gì đây? Bạn bè? Nhân viên?”
Dưới ánh đèn, tôi thấy hắn mím môi, hiện lên một nụ cười gượng gạo không tự nhiên, né tránh ánh mắt tôi theo phản xạ.
Giọng hắn cố tình đè thấp, trở nên khàn và dính như một con yêu quái đang nằm sẵn nơi bờ nước, chờ mồi tự chui vào miệng.
“Hay là… Người nhà?”
Mặt hắn đỏ bừng lên như bị giẫm phải đuôi.
“Cô thật là mộng tưởng viển vông! Đi thì đi!”
Nói xong, hắn cuống quýt bỏ đi.
Nữ chính trong nguyên tác đâu từng có đãi ngộ này.
Lận Quan Kỳ vừa thích sự ngoan ngoãn, ngây thơ của cô ấy, vừa khinh thường cái gọi là “cao ngạo” và “ngu xuẩn” của cô ấy.
Sao có chuyện hắn dẫn cô ấy vào vòng bạn bè mình.
Thật là… Đáng yêu.
Mọi chuyện dần trở nên thú vị.
Một kẻ từng là kẻ bạo hành, lại bắt đầu nảy sinh tình cảm với một kẻ cũng đang bạo hành hắn.
Ai nịnh nọt hắn thì bị hắn coi thường.
Ai hờ hững với hắn, hắn lại lẽo đẽo theo sau.
Đây chính là cái bản chất xấu xa tận gốc của đàn ông.
Luôn mê muội bởi cảm giác mới mẻ và dục vọng chinh phục.
Họ đứng từ góc nhìn của thợ săn, soi xét phụ nữ, tưởng rằng mình kiểm soát được tất cả.
Nhưng đâu biết rằng — đôi khi, kẻ đi săn lại xuất hiện với hình dáng của con mồi.