Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Cổ Điển, Tôi Từ Chối Đi Theo Hướng Của Kịch Bản Gốc - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

12-

Buổi tụ họp của họ được tổ chức tại một nhà hàng Tây mang phong cách khá riêng.

Tôi ngồi bên cạnh Lận Quan Kỳ.

Một đám đàn ông ngậm thuốc lá, cười với ánh mắt đầy hàm ý.

“Ồ, thiếu gia Lận đổi khẩu vị mới à?”

“Bao giờ chơi chán thì tặng tôi cũng được.”

“Trông cũng ngoan ngoãn đấy chứ.”

Thái độ của đám người trong giới hắn, phụ thuộc hoàn toàn vào mức độ hắn coi trọng bạn.

Lận Quan Kỳ nghe xong chỉ hơi nhíu mày, không phản ứng gì khác.

Rõ ràng, hắn ngầm cho phép bọn họ ra oai với tôi.

Tôn nghiêm là thứ không ai cho bạn, chỉ có thể tự giành lấy.

Tôi cầm lấy hộp thuốc trước mặt Lận Quan Kỳ, nhẹ gõ đáy hộp.

Ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc bật ra.

Rồi tôi đưa tay về phía người đàn ông ngồi bên cạnh.

Gã kia mới hút một hơi, theo phản xạ đưa tàn thuốc tới giúp tôi châm lửa.

Tôi nhẹ nhàng nhả khói trắng, ánh mắt quét qua cả bàn, thản nhiên hỏi:

“Như vậy… Có đủ ngoan không?”

Không khí lập tức lạnh xuống.

Ánh mắt những người xung quanh thay đổi, khó đoán.

Một lũ cáo già quen thói nhìn người đoán ý, nhất thời không phân định được thân phận của tôi, đành vội vàng chuyển chủ đề.

Tôi khẽ cười nhạt, rồi đứng dậy đi vệ sinh.

Lúc quay lại, tôi thấy giữa phòng bao là một nữ phục vụ, người hơi ướt.

Cô ấy đứng khép nép, cúi đầu, để lộ nửa khuôn mặt đoan trang.

Đám đàn ông kia thì công khai đưa mắt săm soi.

“Quyết định xong chưa?”

Người mở lời là kẻ đầu tiên trêu chọc tôi lúc nãy, trước mặt đặt ly rượu trống.

Mi mắt cô gái run nhẹ, gom hết dũng khí lắc đầu.

Gã đàn ông bị bẽ mặt, sắc mặt tối sầm.

“Thấy tiền ít à? Nhắc cô nhớ, loại đàn bà cũ nát, đừng có làm giá.”

Kẻ khác hùa theo:

“Giang thiếu đã cho cô mặt mũi mà không biết điều à.”

“Ly dị rồi, còn dắt theo con, ai dám cưới?”

“Thân phận cũng chẳng vẻ vang gì, người ta để mắt tới là phúc phần cô đó.”

Giữa tiếng châm chọc, cô ấy cố nén nước mắt, liên tục lau người, giọt nước to như hạt đậu trượt dài trên má.

Cái xấu xa của con người nằm ở chỗ:

Với người yếu đuối thì vùi dập không thương tiếc, với kẻ khốn nạn có quyền thì cúi đầu xu nịnh.

Quả thật, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Tôi bỗng nhiên thấy giận.

Từng lời họ nói — vừa chói tai vừa quen thuộc.

Trong mắt họ, giá trị người phụ nữ chỉ được định nghĩa bằng hôn nhân.

Một khi ly dị, thì coi như không còn gì đáng giá.

Tôi cởi chiếc áo khoác từng mang lại cho tôi chút ấm áp.

Bước lên phía trước, khoác nó lên vai cô ấy.

Cô ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên.

“Tôi không quan tâm họ nghĩ gì. Tôi thấy trước mặt mình là một người phụ nữ mạnh mẽ — đang nỗ lực sống, tự tay nuôi con khôn lớn. Tôi rất khâm phục chị, vì có dũng khí rời bỏ một cuộc hôn nhân bất hạnh. Kết hôn là vì hạnh phúc, ly hôn cũng vậy. Ly hôn là một quyền lợi và sự lựa chọn bình thường. Dùng từ ‘không vẻ vang’ để mô tả, mới thật là nực cười.”

Tôi bước đến bên bàn, cầm ly rượu hất thẳng vào mặt Lận Quan Kỳ.

Rượu thấm ướt mái tóc hắn, nhỏ giọt từng giọt.

Hắn sững người, rồi trừng mắt nhìn tôi như không thể tin nổi:

“Cô điên à! Tôi có phải người hắt vào cô ta đâu!”

“Tôi biết. Nhưng có khác gì? Các người cùng một giuộc.”

Trong một bầy, kẻ có địa vị cao nhất chính là người định hướng.

Cho dù hắn không mở miệng, chỉ đứng đó im lặng, cái gọi là ‘trung lập’ của hắn — thật ra là sự đồng lõa.

Họ đã là một loại người với nhau rồi.

Tôi quay lại, lấy thêm một ly rượu, dúi vào tay cô gái.

“Người ta nói: Nước mắt và tình cảm là vũ khí lớn nhất của phụ nữ. Nhưng đó là khi phụ nữ không có súng và quyền lực. Giờ tôi cho cô một cơ hội — trả lại đi.”

Cô ấy nhận lấy, nhìn tôi, trong mắt là sự tin tưởng tuyệt đối — như đánh cược cả sinh mệnh.

Giây tiếp theo, cả rượu lẫn ly đập thẳng vào tên Giang thiếu.

“…”

“Xin… Xin lỗi, lần đầu làm chuyện này… tôi chưa quen tay.”

Tên Giang kia bị làm bẽ mặt nhưng vẫn cố nhịn, cười gượng.

Hắn không dám giận, chỉ vì còn phải dựa vào nhà họ Lận.

Không chút nghi ngờ, nếu tôi tát vào má trái, hắn chắc chắn sẽ chủ động chìa má phải ra đón tiếp.

Bởi vì bọn họ là núi cao, đè nặng lên tầng lớp dưới như những phiến đá khổng lồ.

Mỗi bông tuyết rơi từ đỉnh núi, đều có thể thành trận lở tuyết với người dưới chân.

Ban đầu, tôi chỉ muốn san bằng đỉnh núi cho riêng mình.

Nhưng bây giờ…

Tôi muốn san phẳng cả dãy núi.

-13-

Với mấy đứa trẻ con hư không nghe lời, cách xử lý đơn giản nhất là: Bỏ đi.

Để chúng khóc đủ, làm loạn đủ, đợi khi chúng kiệt sức rồi, tự nhiên sẽ biết ngẫm lại bản thân sai ở đâu.

Tôi liên lạc với Kỳ Văn Lễ.

Vào thẳng vấn đề.

“Trợ lý Kỳ, Kỳ Quang Sơn là cha anh đúng không? Cảm giác ẩn danh làm việc cho kẻ thù, mặn chát thế nào?”

“Cô Lý, tôi không hiểu cô đang nói gì.”

“Hai mươi năm trước, bi kịch diệt môn của nhà họ Kỳ ở Giang Thành… Anh đoán xem, hai mươi năm sau có lặp lại trên người nhà họ Hướng không?”

Trong truyện có nhắc sơ qua, hai mươi năm trước, cha của nam chính dùng thủ đoạn thương trường bất chính để ép nhà họ Kỳ phá sản, cả nhà tan nát.

Nếu tôi không cẩn thận để ý, đúng là khó phát hiện được mối liên hệ giữa Kỳ Văn Lễ và Kỳ Quang Sơn.

Bởi vì cuối cùng, Kỳ Văn Lễ đứng trước mối thù máu, lại chọn tình yêu.

Sau khi nữ phụ chết, hắn tự sát theo.

Đúng kiểu “tiên đế gây dựng cơ nghiệp chưa xong đã băng hà giữa đường”.

Bị chọc đúng chỗ đau, đầu dây bên kia im bặt.

Tôi bật cười:

“Đừng sợ, tôi không uy hiếp anh. Thứ anh muốn, tôi đều có thể giúp — kể cả việc đẩy Hướng Quân Như rời xa hắn.”

Muốn nhờ người, trước hết phải cho họ thấy lợi ích, kích thích lòng ham muốn.

Im lặng hồi lâu, hắn hỏi:

“Cô muốn gì?”

Tôi đáp:

“Giúp tôi che giấu hành tung trong hai tháng.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo