Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5
Vì có liên quan đến Tô Kiến Bạch nên tôi vô cùng chăm chú trong tiết học của thầy Tô.
Thậm chí còn kéo theo mấy đứa bạn cùng phòng quyết tâm chiếm lĩnh hàng ghế đầu tiên.
Ngồi nghiêm chỉnh nghe giảng, chăm chỉ ghi chép.
Không ít lần tôi thấy ánh mắt hài lòng lộ rõ của thầy Tô khi nhìn tôi.
Tôi mặc kệ sự ngạc nhiên của các bạn cùng phòng, dù sao thì tôi có thể sẽ là con dâu nhà người ta, không có chút giác ngộ chính trị nào sao?
Sau này tôi thậm chí còn dũng cảm phát biểu và đặt câu hỏi trong lớp, bạn cùng phòng chọc tôi bảo đừng học hành kiểu “nộ bộ” nữa.
Hề, tôi cứ thích đấy.
Lấy lòng được thầy Tô thì có thể đỡ tốn công theo đuổi Tô Kiến Bạch.
Vì vậy, chiều thứ sáu không có tiết học, tôi liền nhắn tin cho Tô Kiến Bạch:
“Anh ơi, hôm nay em xin phép qua nhà anh để ké điều hòa nhé ~“
Trong túi tôi còn mang theo một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cũ mượn từ thư viện.
Học nhiều cũng phải thư giãn chút chứ.
Tôi đến nhà anh ấy, làm hết một lượt các dạng bài trọng điểm môn Giải tích, mà vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm nào.
Cũng quen rồi, vì cả tuần này lần nào tôi nhắn tin linh tinh cũng đều nhận được hồi đáp rất chậm, toàn là “ừ” hoặc “ồ”, đủ để thấy anh ấy bận công việc đến mức nào.
Nên tôi cũng chẳng trông đợi trò chuyện gì nữa, thỉnh thoảng chỉ chia sẻ mấy món ăn căn-tin, chuyện vui quanh mình hay bài hát đang nghe.
Chia sẻ chơi vậy thôi, không mong hồi đáp.
Tựa cằm vào tay, tôi lấy tiểu thuyết ngôn tình ra và bắt đầu tưởng tượng.
Nếu tôi cứ xuất hiện bên anh ấy hằng ngày, liệu anh ấy có quen với sự hiện diện của tôi không nhỉ?
Thói quen là thứ rất đáng sợ, tình cảm cũng là thứ tích lũy dần theo thời gian, chỉ cần tư tưởng không sụp đổ thì sớm muộn gì Tô Kiến Bạch cũng sẽ nhìn thấy tôi thôi, đúng không?
Tôi đọc truyện rất say mê.
Đến 9 giờ tối, khi tôi đang chuẩn bị thu dọn đồ về ký túc xá, thì Tô Kiến Bạch mới về đến nhà.
“Từ xa lặn lội đến chỉ để đọc truyện à? Em cũng giỏi thật.”
Anh ấy bắt đầu thay giày, đặt cặp laptop sang một bên, rồi đi đến phòng khách rót nước uống.
Tôi bị bắt quả tang vội vàng lôi sách giáo khoa ra giơ cho anh xem:
“Em chỉ vừa mới thư giãn tí thôi là anh về liền à, nói thật, cả buổi chiều nay em học chăm lắm đấy!”
Tô Kiến Bạch cười nhẹ:
“Đừng nói với anh là chỉ làm vài bài.”
Tôi chạy đến trước mặt anh, đưa quyển vở ghi chép cho anh xem:
“Anh nhìn đi, nhiều thế này cơ mà, toàn bộ đều là em làm đấy.”
“Ừ, trình độ của ba anh thế nào thì anh rõ hơn em.”
Ơ hay, xem thường tôi thì thôi đi, còn xem thường cả bố tương lai của tôi nữa là sao?
“Dù sao cũng hơn em nhiều, hơn nữa thầy Tô giảng bài cũng thú vị mà.”
“Chỉ có thể lừa được mấy sinh viên bọn em thôi.”
Tôi bĩu môi:
“Nói cứ như anh rành lắm ấy.”
Anh ấy cầm lấy vở của tôi, xem sơ qua rồi bắt đầu chỉ lỗi:
“Đây, đây, đây, nhìn lại công thức xem đúng không.”
Tôi giật vở về, anh ấy quay lưng ngồi dựa vào ghế sofa.
Tôi nhìn lại đề bài, sau một hồi mới phát hiện ra hình như thật sự viết sai…
Nhưng lòng tự trọng khiến tôi không muốn thừa nhận.
Tôi định lên tiếng vớt vát thể diện thì thấy anh ấy đang xoa trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi lập tức dừng bước.
Làm việc muộn như vậy, chắc anh ấy cũng mệt lắm rồi.
Tôi bèn chào tạm biệt:
“Cảm ơn anh đã chỉ bài nhé, em về trước, anh nghỉ ngơi đi.”
Rồi quay về dọn đồ chuẩn bị rời khỏi.
Lúc tôi sắp bước ra cửa, anh gọi tôi lại:
“Cần anh gọi xe giúp không?”