Tôi nhận được một bức thư nặc danh, bên trong toàn là những bức ảnh thân mật của chồng tôi và mối tình đầu của anh ta.
Tôi cầm đống ảnh chất vấn chồng, nhưng anh ta thẳng tay tát tôi một cái, hất tôi ngã lăn xuống cầu thang.
Trên giường bệnh, chồng tôi ôm chặt người phụ nữ ấy, ép tôi ký đơn ly hôn.
Đứa con trai duy nhất của tôi ân cần kéo ghế cho cô ta, miệng vui vẻ gọi: “Mẹ.”
Cháu nội tôi bĩu môi, giận dữ trợn mắt nhìn tôi: “Bà Bạch mới là bà nội ruột của cháu, bà không phải!”
Cơn giận trong tôi bùng lên đến mức toàn thân cứng đờ.
Cho đến khi nghe thấy chồng thú nhận—con trai tôi thực ra là con ruột của anh ta và mối tình đầu ấy.
Tôi nghẹn lại, một hơi cũng không thở nổi nữa, rồi trút hơi thở cuối cùng.
Sau khi chết, linh hồn tôi lang thang hàng chục năm trời.
Mãi đến khi mở mắt ra lần nữa—tôi đã quay trở lại ngày trước, ngày mà tôi và Cố Nam Thành hẹn nhau đi đăng ký kết hôn.