Khi ôn thi cao học, tôi tự tố cáo mình mắc bệnh truyền nhiễm và bị đưa đi cách ly.
Bạn trai và anh trai tôi hốt hoảng chạy tới, tức giận mắng mỏ:
“Cơ thể em hoàn toàn khỏe mạnh, tại sao lại nói mình mắc bệnh truyền nhiễm?”
Tôi lại bình thản mỉm cười,
“Phòng ngừa là trên hết, em tự nguyện cách ly.”
Kiếp trước—
Nữ sinh nghèo tôi từng tài trợ là người vô cùng “lương thiện”.
Trong kỳ thi, cô ta sợ tôi thi không tốt nên lén giấu phao thi dưới ghế của tôi.
Cô ta nhặt một con mèo hoang toàn thân đầy virus về ký túc xá, để nó ngủ trên giường tôi, rồi lại gán danh “cứu mèo” cho tôi.
Không muốn tranh giành ổ sạc xe đạp điện với người khác, cô ta đem pin về ký túc xá, cắm sạc ngay trên bàn tôi, gây ra hỏa hoạn nổ lớn khiến bốn bạn cùng phòng bị bỏng nặng toàn thân.
Khi thầy cô, quản lý ký túc và phụ huynh các bạn cùng phòng cùng kéo đến chất vấn, đồng loạt chỉ tay buộc tội tôi, tôi mới biết mình đã được “giúp đỡ” nhiều như thế nào.
Tôi ra sức giải thích, nhưng bạn trai và anh trai lại đưa ra đoạn video giám sát—trong đó, người làm tất cả chuyện đó… chính là tôi.
Tôi trở thành tội phạm bị cả mạng xã hội nguyền rủa.
Bị người nhà nạn nhân tạt axit rồi đánh chết giữa ban ngày.
Cho đến tận lúc chết, tôi vẫn không hiểu vì sao người trong video lại biến thành mình.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về đúng ngày thi cao học.
Trước giờ thi, tôi lập tức gọi 120:
“Tôi có thể mắc bệnh truyền nhiễm, xin được cách ly.”
…