Nhóm dịch: truyengi
Tình trạng: Đã hoàn thành
Cập nhật: 05/06/2025
Lượt xem: 15,760
Lượt theo dõi: 0
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi bị người anh khác cha sinh khác mẹ đẻ – người tôi thầm yêu suốt mười năm – đè dưới thân.
Đôi môi anh nóng rực áp lên cổ tôi, thì thầm:
“Đừng đi…”
Lần này, tôi đẩy anh ra, bảo quản gia đưa anh đến nhà của Bạch Nguyệt Quang.
Kiếp trước, trong bữa tiệc chúc mừng, tôi nhận được thư báo trúng tuyển đại học nước ngoài, anh say mèm không biết trời đất.
Kết thúc tiệc, anh níu kéo, tôi không từ chối – ngầm chấp nhận sự hoang đường của đêm đó.
Sáng hôm sau, Bạch Nguyệt Quang thấy tôi bước ra từ phòng anh, bật khóc nói sẽ nhường anh cho tôi.
Cô ta biến mất suốt một tháng. Cuối cùng người ta tìm thấy sợi dây chuyền dính máu của cô ta bên vách núi, còn dưới chân núi là xác cô ta bị thú hoang gặm đến mức không còn nhận ra hình hài.
Anh nắm chặt dây chuyền cô ta để lại, thức trắng cả đêm.
Sau đó, anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, sốt sắng lên kế hoạch du lịch mừng sinh nhật tôi.
Nhưng ngay đêm hôm đó, tôi bị bắt cóc.
Tôi cầu xin bọn bắt cóc gọi điện cho anh đòi tiền chuộc, nhưng rồi lại nghe chính anh ở đầu dây bên kia ra lệnh:
“Đừng để nó chết quá dễ dàng. Nó là thứ con hoang, tụi mày muốn làm gì nó cũng được. Xong việc thì ném ra ngoài xử lý sạch sẽ.”
“Đây là thứ nó nợ An Nhiên!”
Văn Tranh, kiếp này, tôi sẽ không nghe lời anh nữa.